Chuyện lần đầu…

Nếu cuộc đời chỉ là một trạm dừng chân giữa lối nhân duyên của ngàn đời ngàn kiếp, thì xin cảm ơn cho một trạm dừng chân quá đỗi hạnh phúc yên bình, cảm ơn những người bạn, những anh chị em bà con cô bác đã để lại những ký ức đẹp cho mỗi ngày trôi qua.

Hình ảnh của cậu sinh viên bước ngang qua phố, dưới làn mưa, với chiếc túi đeo đựng đầy sách vở. Vừa đi vừa gõ những ngón tay trên bàn phím điện thoại. Mình đã từng gặp ở đâu đó, quá nhiều lần. Đủ để ám ảnh trong tâm trí, câu nói quá sâu sắc của Henry David Thoreau “As if you could kill time without injuring eternity.” – “Như thể chúng ta có thể giết chết thời gian mà không làm tổn thương sự vĩnh cửu”

Găp gỡ nhau, quen biết nhau, là cái duyên tương ngộ. Nên bất cứ lúc nào, gặp bất cứ ai, trãi qua bất cứ chuyện gì, ta đều trân trọng nó. Trân quý từng phúc giây của những khoảnh khắc hiện tại. Đó chính là ta và người, và món quà mà ta nhận được từ người. Và cũng nhắc với mình rằng, hãy luôn là món quà trong những khoảnh khắc của ai đó. Không cần nhiều, chỉ cần bạn luôn cảm thấy hạnh phúc, và mang nụ cười hạnh phúc đó theo bạn đến mọi nơi, cho tất cả những ai bạn gặp gỡ.

Mỗi lần về Dalat, đều thích ghé vào một góc cà phê nhỏ thân quen, uống một tách cà phê nóng, ngẫm chuyện đời mình bình yên và quá đỗi thi vị. Giàu cũng được, nghèo cũng không sao, chức thấp, chức cao đều không quan trọng, quan trọng là tâm bình yên và sống trọn chữ ân tình!

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s