Chuyện Cà Phê

Cà Phê Đà Lạt

Tôi là một người mê cà phê. Tôi yêu những buổi sáng Đà Lạt trời se lạnh, ngồi nhâm nhi ly cà phê ấm nóng, hương thơm tỏa theo làn khói ấm. Có những sáng đầy sương, không phân biệt được đâu là khói ấm hay hơi sương phố núi. Nâng ly cà phê giữa hai bàn tay, và đưa sát lên cánh mũi, để hít thật sâu hương núi rừng xen lẫn trong hơi ấm nóng. Cảm giác đó, ai đã từng trãi qua một lần thì không thể nào quên được.

Cũng có những đêm trời lạnh, suy tư không ngủ được. Ngồi dậy pha một tách cà phê, đôi lúc chỉ đơn giản là để nghe hương cà phê tỏa khắp căn phòng, nghe từng giọt cà phê rơi tí tách trong tiếng đêm tĩnh lặng, trong và ngọt hơn cả những nốt cao nhất của tiếng dương cầm. Nhấp một ngụm cà phê đen nóng, mọi suy nghĩ, lo lắng trong đầu như dịu lại. Cái vị đắng sâu sắc len chảy vào từng mạch máu, nghe rừng rực một nguồn năng lượng đốt nóng ý chí, khát vọng và nghị lực. Có lẽ, cà phê chính là món quà dành cho những người đàn ông đầy hoài bão, ý chí và trách nhiệm.

Cà Phê Sài Gòn

Nhớ Sài Gòn, nhớ những góc phố ngồi bệt ngồi bệt với ly cà phê Sài Gòn. Cà phê Sài Gòn ngộ lắm. Uống cà phê ở Sài Gòn, người ta quen uống ly cà phê sữa đá, sữa nhiều, đá ngập đầy ly cà phê. Cà phê đen chỉ dành cho mấy người ghiền cà phê, uống cà phê như uống trà đá giải khát, nhấp vào bao nhiêu vẫn không đã cái họng thèm vị cà phê. Ai uống cà phê cũng giống nhau, uống cạn ly cà phê rồi, lại rót thêm nước trà vào đầy ly, như tráng cà phê còn sót lại. Buổi sáng Sài Gòn có vội thế nào cũng ráng dậy sớm, tạt vào một quán cà phê vỉa hè trên góc phố quen, uống ly cà phê, châm điếu thuốc, đọc xong tờ báo Sài Gòn Giải Phóng rồi mới tới sở làm. Cái thói quen này người người đều giống nhau, đến nổi nó đã trở thành một phần lối sống của nhiều người Sài Gòn xưa nay.

Cà Phê Của Người Việt

Cà Phê, không còn là một loại thức uống nữa, mà đã trở thành lối sống, nét văn hóa và ngôn ngữ bình dân của người Việt mình rồi. Ở nhiều nơi, buổi sáng gặp bạn bè, đồng nghiệp trên phố, người ta thường chào nhau là “Cà Phê!” hay “Cà Phê chưa?!”, nếu mà thân quá thì lên giọng thiệt to “Cà phê, mậy!” Cũng có khi bất ngờ gặp lại người quen cũ, người ta thường nói “Khi nào rãnh cà phê!” thay cho lời chào tạm biệt thân tình, một lời cam kết hẹn gặp lại. Phổ biến tới mức trở thành câunói cửa miệng của nhiều người, thông thuộc tới mức người ta chẳng kịp suy nghĩ rằng mai mốt là khi nào.

Có ai đó mạnh miệng trả lời: Ngày nào tao cũng rãnh, vậy khi nào cà phê?

Chờ mai mốt biết tới chừng nào, đã ghé qua rồi thì anh em mình làm một ly cà phê thôi!

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s