Trung Thu Của Những Đứa Trẻ Xa Nhà: Một Vầng Trăng Ở Hai Phương Trời

Hôm qua ngồi đọc cuốn sách cũ, vô tình thấy được bản nháp của bài hát của em mình “Một Ông Trăng ở Hai Phương Trời”. Bao nhiêu kỷ niệm thời thơ ấu của những mùa Trung Thu ở chốn quê nghèo bỗng dưng ùa về, làm mình suy nghĩ rất nhiều.

Hồi đó, mùa Trung Thu của tuổi thơ không có gì nhiều ngoài những chiếc lồng đèn tre dán giấy màu, bữa cơm tối ăn trước chạng vạng để kịp đi đón Trung Thu cùng với đám trẻ trong xóm, và những chiếc bánh Trung Thu bé xíu. Chẳng có gì nhiều, nhưng đứa trẻ nào cũng mong chờ. Hi vọng và trông đợi sẽ được nhận chiếc bánh Trung Thu lớn hơn năm trước. Mãi cho đến khi bước qua tuổi được nhận bánh, thì chiếc bánh cuối cùng nhận được vẫn chỉ là chiếc bánh xíu xiu. Bánh tròn tròn, có thể nắm gọn trong lòng bàn tay, nhân đậu xanh, lớp bánh bên ngoài được nướng vàng, thơm thơm. Anh em tụi mình rất hảo ăn, nên mỗi khi nhận bánh kẹo về, mấy anh em lại cắt những chiếc bánh trung thu nhân đậu xanh đó để chia cho cả nhà. Mỗi người được một miếng bằng đầu ngón tay cái. Vậy mà thấy vui lắm lựng.

Ngày nay, những chiếc bánh nhỏ xíu đó, có thể mua được ở mấy sạp tạp hóa trong chợ. Người ta thường mua về chung với mấy cái bánh in, gói cốm nổ để cúng cô hồn. Bánh Trung Thu bây giờ to và đẹp hơn rất nhiều. Tụi mình thì cũng không còn nhỏ nữa.

Xa quê, mình may mắn hơn nhiều người vì mình có công việc ổn định, kèm theo việc kinh doanh nên cũng có điều kiện để tham gia những hoạt động cộng đồng. Thường mỗi mùa Trung Thu, nhóm tụi mình thường đến tổ chức những đêm hội rước đèn cho mấy đứa nhỏ ở những vùng quê nghèo xa lắc. Tặng cho tụi nó những chiếc bánh Trung Thu ngon hơn, bự hơn tuổi thơ mình. Thấy gương mặt tụi nhỏ sáng bưng khi nhận quà làm mình nhớ tới hồi nhỏ của mình quá. Đúng là, người ta thường hạnh phúc khi dành tặng cho người khác những thứ mà trước đây họ đã từng khao khát có được.

Những đêm làm thiện nguyện thật vui và cũng làm cho người ta kiệt sức vì tất cả tụi mình phải nhập vai những anh Cuội, chị Hằng hoàn hảo nhất, đáng ngưỡng mộ nhất trong mắt các em, suốt buổi tối của đêm trăng rằm. Ngồi trên chiếc xe lắc lư qua những con dốc gập ghềnh để quay lại thành phố. Ai cũng thấy vui, lòng chứa đầy kỷ niệm với những khoảnh khắc được cho đi. Vui vì đã làm được một chương trình tổ chức thành công, một đêm Trung Thu không có mưa.

Chiếc xe nghiêng nghêng lưng chừng dốc để ánh trăng lọt vào cửa xe, hiền dịu. Mờ mờ trong màn sương. Trăng ở đây giống như trăng ở quê mình quá! Cuộc sống ở thành phố tràn ngập sắc đèn rực rỡ về đêm làm mình quên đi sự tồn tại của ánh trăng, từ lâu lắm rồi nhỉ? Không biết bây giờ ba mẹ đang làm gì? Có đang tần ngần đứng chờ trước cổng, nheo nheo mắt nhìn con đường lờ mờ bóng trăng khuya, xem anh em tụi mình đã rước đèn về chưa. Mấy mùa Trung Thu rồi tụi mình quên gọi điện về nhà? Chắc họ sẽ hiểu và mĩm cười tự hào rằng con mình dĩ nhiên rất bận, để kiếm tiền, để thành công, để mua được những chiếc bánh to hơn mình có thể.

Đáng xấu hổ nhỉ? Không biết nên lấy lý do gì để tự bào chữa cho sự vô tâm này đây. Mọi người nói rằng mình là một người quan tâm đầy tinh tế. Tinh tế đủ để làm khách hàng, bạn bè, đồng nghiệp hài lòng từ những việc nhỏ bé nhất. Vậy mà, một việc đơn giản, tí ti dành cho ba mẹ thì mình quên mất.

Sáng nay, cô nhân viên bưu điện cầm tờ giấy ký gởi của mình, tự nhiên dừng lại, vén mái tóc điểm bạc ra sau khóe tai, ngước nhìn mình thật lâu rồi buông ra một câu khen “Cậu có hiếu quá. Năm nào cũng thấy gởi bánh về nhà nhỉ!” “Dạ, năm nào cũng nhờ cô…”

“Cô có tới bảy đứa con. Lớn rồi, đứa nào cũng có cuộc sống riêng. Không có ai nhớ tới mình nữa…” Cô không nói nữa, cúi sát bàn phím để che giấu khuôn mặt, tay run run gõ xuống từng phím lộp cộp.

“Dạ, anh chị không quên đâu cô. Chắc giờ đang lựa bánh ngon nhất để gởi về cho mẹ đó!”

Quầy bưu điện ồn ào dường như đóng sụp lại, yên ắng đến độ tiếng máy in kêu rẹt rẹt là thứ âm thanh duy nhất tồn tại. Mình lén đọc được bảng tên của cô là Thu Hương. Làm thủ tục xong, mình cám ơn cô rồi chạy thẳng ra hiệu bánh Kinh Đô trước khi quay lại văn phòng.

Thấy bài viết mang lại những kiến thức hay và ý nghĩa, các bạn nhớ nhấn Like yêu thích. Nếu bạn muốn thưởng thức cà phê ngon, thì nhớ đặt mua cà phê để ủng hộ và đồng hành cùng chúng mình trong hành trình chia sẻ kiến thức và cảm hứng cuộc sống nhé!

#Banhtrungthu #Mooncake #Kinhdo #Tettrungthu

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s